Khi anh nhớ em
“…Anh nhớ em
Nỗi nhớ không đo được bằng con số…”
Tháng hai chợt dừng chân khung cửa mở
Bóng lá nghiêng dài… sương khói chênh chao
Đă trôi hết những mùa…
em chỉ c̣n thu lây lất xanh xao
Ḷng lá rụng, tim hoàng hoa khép cánh
Muốn nhắm mắt ḿnh lần nữa cầm chiêm bao sóng sánh
Nghe ngại con đường hữu hạn từng qua
“Anh nhớ em…” biết bao giờ tin nhắn ấy phôi pha
Em hiểu lắm nỗi ḷng người chờ đợi
Đây đó con đường quanh co vời vợi
Không lối chung nào cho yến theo oanh
Có thể nào anh đừng nhớ không anh
Cứ xa lạ như người dưng chưa gặp
Nhói lắm ḷng em, tin nào đôi khi lật
Im lặng thương người… se thắt tơ buông…
PL 26.2.2016