THIÊN T̀NH SỬ
Mưa buổi sáng hắt hiu sầu xứ lạnh!
Nhớ vô cùng chăn gối chuỗi ngày vui
Thoáng xa xôi... hạnh phúc quả tuyệt vời
Anh nhớ măi cuộc t́nh thơ mộng đó...
Cám ơn em đă cho anh sáng tỏ
T́nh lăng mạn tim cháy đỏ tương tư
Tuy ngắn ngủi giây phút hoá thiên thu
Đêm ân ái là một thiên t́nh sử...
Đồi núi mộng, vườn cỏ non lạc thú
Thịt da thơm ướt đẫm nhánh xuân th́
Em run rẩy khép nhẹ đoá trà mi
Môi hé mở, trái mơ hồng chín tới
Trăng huyền ảo, hai thân h́nh siết vội
Giữa mênh mông nhịp sóng vỗ dâng tràn
Buồm ra khơi phiêu lạc chốn thiên đàng
Anh lịm ngất khi trời chưa kịp sáng...
Đêm chưa sáng sao tơ t́nh đứt đoạn!
Em ra đi mờ phố vắng canh thâu!
C̣n ǵ đâu trong vũng tối không màu?
Anh chong mắt... đêm tàn - huơng vương vấn...
Mưa buổi sáng hắt hiu sầu xứ lạnh!
Hoài đơn côi trong niềm nhớ khôn nguôi!
Từ cách xa mỗi đứa mỗi phương trời
Anh vẫn nhớ... mưa buồn người viễn xứ
Đêm ân ái là một thiên t́nh sử...
Huyền Minh
D̉NG DƯ CẢM
Bài thơ anh gởi "Thiên T́nh Sử"
Xao xuyến ḷng em suốt một đời
Thao thức canh khuya tim ấp ủ
Khuê pḥng dệt lối mộng thiên thai
Anh là cơn gió, em là mây
Gió cuốn mây trôi đến đỉnh đồi
Anh bảo:" Em nh́n lên mây trắng
Sẽ thấy t́nh yêu lắm tuyệt vời "...
Tin lời anh hứa em chờ đợi
Má phấn môi son những hững hờ
Dung nhan tiều tụy, xuân ṃn mỏi
Cánh nhạn xa xa thoảng bóng mờ...
Em ép bài thơ trong cánh hoa
Như t́nh mong ngóng tháng năm qua
Như ḍng dư cảm c̣n lưu luyến
Rỏ lệ tương tư mắt nhạt nḥa
Huyền Minh
|