Không đề
Người đă ngủ, h́nh như đời cũng ngủ
H́nh như là đă im ắng trần gian
Em bỗng muốn tựa vào tay ḿnh khóc
Ngọn đèn đêm ngoài kia ngơ vọt vàng...
Đêm cứ chảy về căn pḥng bóng tối
Kèm hơi sương, hơi gió rắc se ḷng
Sầu vô cớ cứ từ đâu t́m tới
Cuối ngày tàn khoác lấy bóng song song
Thầm giụi mặt vào áo người hương cũ
Thấy như ḿnh cố với những hư hao
Ḷng vắng lặng nghiêng bên nào cũng gối
Nghe ngàn tơ về giăng mắc cồn cào
Thôi ngủ nhé khép mi cùng vạn vật
Đặt xuống thềm những trăn trở uyên nguyên
Âu có lẽ nơi này ḿnh khách trọ
Giữa muôn vui chợt ngại đoạn đường t́m...
PL 3.3.2017