CHỐN XƯA
(Lộc lư ngũ bộ - Bài hoạ)
1.
LỮ KHÁCH DỪNG CHÂN CHẲNG MUỐN RỜI.
chiều dần khuất nẻo nắng c̣n lơi
chờ người bạn đến mời rong ruổi
đợi kẻ thân về rủ dạo chơi,
ngắm cánh diều bay vờn bóng dợn,
nh́n con nước chảy gợn màu ngời
triều dâng sóng cuộn tung cao nước
đẩy bước thuyền rời tận viễn khơi.
2.
Về nh́n lại sóng chuyển ngàn khơi.
Lữ KHÁCH DỪNG CHÂN CHẲNG MUỐN RỜI
tựa nước sông dài đâu có cạn
như triều biển rộng chẳng sao vơi,
cùng đi đến ngưỡng thiên nhiên núi,
hiệp bước qua nghênh phong cảnh trời
cuộc sống nhân gian buồn lắm buổi
t́nh yêu khó được suốt bao thời.
3.
Nắng ấm xua tan lạnh khắp trời.
mây về giúp chuyển nỗi buồn vơi
tri âm ghé bước nào mong khỏi
LỮ KHÁCH DỪNG CHÂN CHẲNG MUỐN RỜI,
với những cung đàn vang mọi chốn,
cùng từng khúc nhạc vọng muôn nơi
đời cho phúc lộc thầm trao tiếng
tạ nghĩa nhân gian lặng gởi lời.
4.
Chiều buồn xuống phố nhập vui chơi.
có lắm mây xanh phủ ngập trời
gió đẩy oi nồng khơi lá thắm
mưa lùa nóng bức trổi hoa tươi,
hồng nhan lặng đứng đâu lay khỏi
LỮ KHÁCH DỪNG CHÂN CHẲNG MUỐN RỜI
ước vọng quay về sum họp măi
dù rằng khổ sở cũng không lơi.
5.
Bến cũ ḍng xưa vẫn đón mời.
chân t́nh đă hứa giữ chưa vơi
câu ḥ đối đáp lời tươi trẻ
giọng hát giao lưu ư sáng ngời,
chuyện ước ngày xưa vừa thả lỏng,
điều nguyền thuở trước mới buông lơi
thuyền nhân bỏ cuộc lại mong trở
LỮ KHÁCH DỪNG CHÂN CHẲNG MUỐN RỜI.
LETUANTHANH(TH)
|