Đọc những ḍng thơ chở oán hờn... chợt thấy thương thơ.
Cái nắm tay hôm qua chưa kịp ấm, đă biến thành nắm đấm vào trái tim nhau.
Mỗi lời cay đắng như dao...
Thơ tự ḿnh không biến thành dao, chỉ do người ta quyết ḷng mài giũa.
Thơ đang ôm mặt khóc. Ai người hiểu không?
|