Rồi đến lúc chúng ḿnh không gặp nữa
Những nhớ thương rơi rớt lại nửa chừng
Những dấu ái chưa kịp trao đành lỡ
Biết nói ǵ khi đă hoá người dưng
Rồi đến lúc em một ḿnh bên cửa
Chờ mỏi ṃn đến lúc ánh chiều buông
Chẳng có ai để chia sẻ nỗi buồn
Chẳng c̣n tàn tro để mong cầu ngọn lửa
Rồi đến lúc ḿnh chẳng c̣n chi nữa
Mái tóc xanh cũng hoá trắng đi rồi
Bậu cửa nhà qua cũng đủ hụt hơi
Chuyện nhớ thương như mây mù lăng đăng
Rồi năm tháng lại chất chồng năm tháng
Người c̣n nhớ ǵ trong những chuyện trót quên
Người có bâng khuâng khi nghe đến cái tên
Có luyến tiếc khi lời t́nh chưa ngỏ
Rồi đến lúc khi trăng treo đầu gió
Áng mây đen che mất dấu mặt trời
Ta buông tay xin vĩnh biệt cuộc đời
Th́ Người hỡi, c̣n điều chi tiếc nuối??
20.02.23
|