Nhặt buồn dĩ văng
Ngày xuống chậm bên phố chiều huyên náo
Gió theo mây bay về phía mặt trời
Người với người đến biệt ly cũng vội
Chạm nỗi buồn ngơ ngác tiếng mưa rơi
Rồi từ đó giữa tháng ngày vội vă
Lối thu xưa ghé lại đă bao lần
Đời thi sỹ hồn sương bước cỏ
Sao nỗi buồn in đậm mỗi dấu chân
Đời ngắn vậy mộng làm sao viễn mộng
Nước chảy hoa trôi bên suối trăng mờ
C̣n đâu nữa lời th́ thầm của gió
Để nỗi buồn vang vọng cuối câu thơ
Về gối giấc ḍng thời gian tĩnh lặng
Hỏi người xưa c̣n say đắm hồng trần
Em không biết , mùa thu càng không biết
Lặng nỗi buồn hoà tâm mộng vô ngân
Nơi hằng thủy đa đoan người cơi thế
Chốn hữu chung nhật nguyệt vẫn xoay vần
Nào ai biết thảo nguyên sa mạc
Chở nỗi buồn c̣n măi tuổi thanh xuân.
Phidiep5 (Nhạn)
Trong đời ḿnh may mắn gặp những người Bạn, người Thầy mà ḿnh rất yêu thương và kính trọng. Anh Đoạn Trường Nhân, Em Thủy Tâm, Bạn Lăng Tử, Em Tiếu, và đặc biệt là Cô Giáo. Dùng của mỗi người một câu viết bài này để ghi ḷng tạc dạ. (Nhạn là bút danh đầu tiên)
|