Đêm nay con ngồi nơi đây nhớ Mẹ
Buồn len vào trong mỗi tấc thịt da
Ôi, côi cút đong đầy trăm vạn bể
Đời chưa từng ngụp lặn, nghĩ chưa ra...
Mẹ ngày xưa trải qua ngàn khó nhọc
Nuôi đàn con thơ dại lớn nên người
Thuở anh em chào đời buông tiếng khóc
Ngày thành danh rạng rở với câu cười
Con thương lắm, ngàn đời thương tiếng "Mẹ"
Ngọt từ môi, êm dịu mỗi lần thưa
Lúc túng quẩn không muộn phiền trong dạ
Có Mẹ yêu, vàng bạc cũng bằng thừa
Cả một đời tảo tần gầy thể xác
Có bao giờ Mẹ kể lể tính công
Người ta ví dáng c̣m như thân vạc
Thường thay Cha, hai vai nặng gánh gồng
Luật Tạo Hóa chia đời trăm vạn ngă
Sự sinh tồn, huỷ diệt quá đổi đau
Tuần hoàn xuôi qua mùa cây rụng lá
Cách âm dương ai thoát cảnh muộn sầu
T́nh Mẫu - Tử thiêng liêng ḷng con trẻ
Tiễn Người đi về thế giới xa vời
Lúc ḷng buồn thèm ôm gh́ lấy Mẹ
Thèm vỗ về, nũng nịu tiếng "Mẹ ơi !"
|