anh - người nợ chiếc hôn yêu
thưở t́nh vụng dại đánh liều ghé môi
khiến hồn nhớ dạ bồi hồi
thế là mất nữa cuộc đời v́ si
anh - người nợ khúc Xuân Th́
nốt trầm buông xuống người đi chẳng về
d́u em lạc giữa bến mê
hồng hoang một thửo ê chề xót xa!
anh - người nợ những mặn mà
sợi t́nh bấy bận cởi ra chẳng đành
rối ḷng mắt biếc long lanh
trầu cay vôi bạc riêng giành phần em
anh - người nợ những êm đềm
rung muôn giai điệu nhẹ êm luyến t́nh
nay phiêu lăng tận hư thinh
song hành nỗi nhớ rập ŕnh mắt nâu
anh - người nợ những giọt sầu
tầm nhau em biết nơi nao mà tầm
"d́u nhau từng bước thăng trầm"
ấy lời anh thốt nay nằm đầu môi
đâu anh hoa mộng một thời
lời nghe chua chát người ơi ...xin đừng ...
thà người cứ măi người dưng
phủi tay xóa nợ xem chừng đỡ đau