Cuộc Chiến Tay Đôi
Thúy Kiều Hoạn Thư
Chuyện xưa c̣n nhớ một đêm
Kiều đang ôm mộng êm đềm trong chăn
Ngoài trời mua gió lạnh căm
Bóng mây vờn nguyệt Kiều nằm tương tư
Gió đưa ngọn nến dập dừ
Bỗng đầu thấy bóng Hoạn Thư đi vào
Kiều liền bật dậy cúi chào
Hoạn thư hỏi nhỏ : biết tao hả mày ?
Kiều vừa mở miệng chưa hay
Hoạn Thư trợn mắt con này nhà quê
Bực ḿnh Kiều mới chửi thề
Có chuyện ǵ vậy ? mà ghê thế mày?
Hoạn Thư thấy mũi cay cay
Chân liến hạ tấn c̣n tay vung quyền
Nhưng Kiều đâu phải dạng hiền
Né ḿnh phóng cước tiếp liền trăm chiêu
Hoạn thư trúng thế liêu xiêu
Định thần chưa kịp th́ KIỀU tiếp vô
Quyền tung ra thế hổ vồ
Thư ko kịp né bị xô sát tường
Kiều liền lừ mắt dương dương
Quát lên một tiếng :c̣n ương ko mày?
Hoạn thư hoảng quá chắp tay
Lưu t́nh thủ hạ thân này xin tha
Kiều nghe thấy vậy nói là
Từ sau chớ động vào bà nhớ chưa
Bà đây công lực thượng thừa
Chớ nên liều mạng mà đùa nghe con
Tuổi bà giờ vẫn c̣n son
Mày th́ đă lúa ṣn ṣn sáu mươi
Mặt mày th́ chẳng giống người
Nh́n trông như loại đười ươi trên rừng
Bà đây cay đắng đă từng
Gió sương cát bụi rửng rưng như thường
Nếu mày ngoan ngoăn bà thương
C̣n ko láo lếu bà tương vô đầu
Từ sau mày chớ có ngầu
Gặp bà th́ phải cúi đầu chào nha
C̣n giờ bà sẽ bỏ qua
Mau mau đừng dậy về nhà cho nhanh
Chớ nên giở thói lành chanh
Kẻo ko gặp chiện chẳng lành gió mưa
Hoan Thư đứng dậy liền thưa
Năy giờ em chỉ tính đùa chị thôi
Ai ngờ chị quá tuyệt vời
Vơ công tái thế trên đời ít ai
Biết em là phận kém tài
Thôi th́ ghi khắc một mai tương phùng
Cam thân chịu cảnh chồng chung
Từ giờ chẳng dám nổi khùng nữa đâu
Nói xong THƯ mới quay đầu
Lao ḿnh bỏ chạy xuống lầu lủi nhanh
Thúc Sinh sau bức màn tranh
Chui ra diễn cảnh yến oanh tương phùng
Ngạo Thiên