Lẩn thẩn
Một gánh trầu cau vừa đặt xuống
Lạnh lùng quá đỗi tiếng xưng hô
Tơ hồng buổi nọ thành dây thắt
Siết nghẹn ḷng ta đến chẳng ngờ
Một tấm áo t́nh dăm mảnh vá
Chỉ sờn kim găy sợi duyên phai
Ta ngồi đếm ngược thời gian ấy
Từng lúc tuôn ra tiếng thở dài
Lệ khóc đă tràn anh biết chửa
Một hồ nước mắt nhúng đời nhau
Quăng về ngắn ngủi làm sao đợi
Những chuyến xe đi chẳng ngoảnh đầu...
PL 28.8.10