Quote:
Nguyên văn bởi sonata
KHÚC MƯA
Chợt nghe mưa buồn rưng rức
Phố thênh thang bước cúi đầu
Giọt đau xối về tâm thức
Lạnh lùng nước cuốn thung sâu
Vườn xưa nắng còn đọng mãi
Cỏ may khâu kín lối về
Bận đời xuân không trở lại
Vấp hoài ngã rẽ bến mê
Mưa về đan cườm lóng lánh
Biển xâu trắng khúc kinh chiều
Mệt nhoài bên miền gió lạnh
Nghìn lời con sóng hắt hiu
Mưa sa ướt đời trầm mặc
Ưu tư , mục ruỗng lấp đầy
Hồn trăng rối câu khoan, nhặt
U hoài. Mưa lạc dấu mây!
|
Khúc mưa ...
Mưa hay tiếng lòng ray rứt ???
Sông Tương cách trở hai đầu
Để cho đêm trường thổn thức
Trăng buồn hồn gởi đáy sâu
Cứ ngỡ tình là mãi mãi
Mà sao đã lạc lối về ???
Ngẩn ngơ tay ôm dĩ vãng
Một mình níu kéo cơn mê
Chữ buồn ai cũng muốn lánh
Nên mưa mang đổ vào chiều ???
Để đất càng thêm hoang lạnh
Lòng người nhuốm sắc đìu hiu
Đôi khi nhủ lòng ...bỏ mặc...
Vậy mà vẫn cứ vơi đầy
Từng ngày chữ rơi góp nhặt
Về đan mộng gởi nàng mây...
QN
29/8/2010
Gởi chị đôi lời của Mưa
|