Xem bài viết riêng lẻ
  #10  
Cũ 29-09-10, 02:06 PM
phale phale đang ẩn
CM Nhị Thập Nhị Nguyên
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 24.805
Thanks: 45.833
Thanked 83.832 Times in 21.719 Posts
Mặc định

MTTD - 32

Đêm trắng


Đêm mùa Thu trở ḿnh trong hơi lạnh
Tiếng côn trùng rả rích gọi tên nhau
Ngọn nến tàn nhỏ măi những giọt sầu
Đêm nay lại thêm một lần ta thức

Lại lục t́m, lại lần về kí ức
Lật trang t́nh vẫn hon hỏn nỗi đau
Anh không hiểu v́ sao lại mất nhau
Khi t́nh yêu vẫn đong đầy, say đắm

Đă bao lần tự vấn trong đêm trắng
Tại sao và tại sao
Ta yêu nhau chưa đủ
Hay c̣n lí do nào

Em xa anh như chưa từng thân thiết
Cũng chưa từng nói lời tiễn biệt t́nh yêu
Anh t́m em chỉ muốn hiểu một điều
“Từ tim em, t́nh yêu c̣n hay mất”

Anh muốn nhận một lời thôi, chân thật
Dù có thể ta sẽ măi xa nhau
……………..
Đêm nay lại một đêm Thu trăng khuất
Anh lạc đường trong ngàn vạn…v́ sao


Khi mở cửa sổ đầu ngày, nghe hơi lạnh se se, tiếng phong linh tinh tang nửa như dè dặt, nửa như hân hoan...khi nghe lá rơi nhè nhẹ lên vai, lên tóc như quyến luyến người quen lâu ngày gặp lại lúc ngang qua những hàng cây nơi góc phố...là biết thu sang rồi...
Mùa thu như cô gái đôi mươi dịu dàng, e ấp đến nao ḷng khách thi nhân, nao ḷng những tâm hồn nhạy cảm đă lỡ có lần bị t́nh yêu không trọn vẹn cào xước đớn đau...

Đau t́nh muôn đời là nỗi đau măi măi không lành, là vết thương tưởng là kín miệng nhưng muôn đời âm ỉ... "Đêm trắng" của tác giả có số bài dự thi 32 là một trong những vết thương ấy... vết thương trở ḿnh nhói buốt khi mây nhè nhẹ nắng hanh hanh đến đầu ngơ, bước qua thềm...

Đêm của tác giả cô độc quá với nến tàn hiu hắt (bóng nến chập chờn lẻ loi, luôn gợi lên h́nh ảnh mong manh, thắc thỏm), lại thêm tiếng côn trùng nỉ non nghe thắt cả ruột gan. Đêm vắng lắm nên mới nghe rơ tiếng côn trùng gọi nhau như thế. Không c̣n ai thức nữa, chỉ gió vẩn vơ ngoài kia, sương lạnh lẽo ngoài kia... và một người đang nhớ nhung khắc khoải...

Kư ức c̣n đây, vần thơ xưa c̣n đây. Chẳng phải là đă đừng tha thiết lắm sao? Chẳng phải đă từng tưởng không ǵ có thể chia cắt sao? Thế mà, đêm nay anh chỉ một ḿnh, không phải là đêm đầu tiên, cũng chưa phải là đêm cuối cùng...

Bao đêm anh thức là bấy nhiêu đêm ḷng tự hỏi ḷng..."V́ sao ta xa nhau?". V́ sao không có lời tiễn biệt nào mà em lại ra đi? Câu hỏi này đă như tấm lưới nhốt anh vào những mắt lưới day dứt, để mỗi lần ḷng quay quắt muốn hỏi là mỗi lần siết ḷng anh đau hơn...

Sự chia ly này anh không lường được, không nghĩ tới nên em xa lắm rồi, anh vẫn chưa tin là đă mất em, chưa tin là em thôi không yêu anh nữa... anh nghĩ là chắc em có lư do nào đó nên anh không trách ǵ em, chỉ khắc khoải muốn biết v́ sao?

Hẳn là anh hỏi 4 mùa rồi... thu êm đềm, thu của t́nh nhân càng khiến anh nhớ em day dứt... vết thương chia ly v́ thế lại cồn cào đau... trái tim anh lại thêm lần da diết... v́ sao? Thật buồn!

Lần sửa cuối bởi phale; 29-09-10 lúc 02:10 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post:
Cá chuồn (29-09-10), hoatigon208410 (06-11-10), Lữ Khách (29-09-10), Nhím con (30-09-10)