Nhớ quên, quên nhớ
Lâu không thấy anh viết ǵ, cái đầu nghĩ ngợi của tôi bắt đầu hoạt động. Anh bận? Ừm, có thể lắm, bây giờ chữ "bận" này hay được người ta dùng làm câu trả lời để từ chối lời mời, lời rủ rê của người khác một cách ngắn gọn, nhanh chóng mà có khi c̣n được nh́n với ánh mắt ngưỡng mộ, người ta đi ăn, đi chơi, c̣n anh chàng đó th́ "bận việc" cho dù cũng không chắc anh chàng bận việc hay bận ǵ khác... Kiểu như ngưỡng mộ một người thắt cà vạt, mặc đồ lớn giữa những người áo thun tuềnh toàng dù không biết đồ đó là của ḿnh hay của ai... hay ngưỡng mộ người đi xe hơi giữa những người g̣ lưng trên xe máy... dù không biết xe đó là mua hay thuê...
Tôi nhớ anh cũng hay dùng chữ "bận" này. Nhưng đâu có khi nào anh "bận" lâu vầy đâu?
Hay anh có chuyện ǵ? Nghĩa là lần vắng này của anh bất thường quá đi, nghĩ đến đây tôi cảm thấy lo lắng thật sự, đến độ tôi muốn gọi cho anh liền để hỏi thăm xem sao. Tôi chẳng mấy khi bỗng dưng gọi điện cho ai, không phải tôi lười, mà là tôi ngại... ngại lúc tôi gọi người ta bận làm việc th́ tôi thành vô duyên... ngại lúc chuông điện thoại đổ mà không tiện nghe, người ta bấm máy tắt đi th́ tôi hẫng hụt như bị từ chối, bị phủ nhận điều ǵ...
Nhưng nếu tôi không gọi, lỡ anh có chuyện ǵ tôi không biết, không chia sẻ được th́ tệ lắm. Biết đâu anh đang cần giúp đỡ mà ngại, anh đang buồn mà không biết nói với ai. Bạn bè hay bảo tôi đa đoan quá mức, người ta cần th́ người ta t́m tới... việc ǵ phải lo... Nhưng tôi không cam ḷng...
Tôi gọi cho anh. Ba hồi chuông đổ sốt ruột. Nếu mà anh không bắt máy có khi chiều nay tôi không nuốt nổi cơm, tối nay tôi ngủ không ngon giấc, hoặc tôi sẽ gọi cho người này người kia để hỏi thăm tin tức về anh... Nhưng may quá, giọng anh vang lên quen thuộc bên đầu dây kia... Tôi mừng như bắt được vàng, như chờ đợi mà được, như mơ mà thành. Nhưng... anh không hồ hởi như tôi đang hồ hởi... khiến tôi chột dạ, hay là tôi gọi không phải lúc? Tự dưng tôi sợ anh cúp máy trước, tôi sẽ thành kẻ quấy rầy...ám ảnh này sẽ khiến tôi buồn... mà tôi buồn th́ lâu nguôi lắm. Tôi không sợ ǵ bằng sợ bị buồn... khổ cái tôi lại dễ buồn mới nói... Nên những ǵ định nói với anh tôi không nói nữa, sợ dông dài quá anh lại bảo, thôi anh bận, lúc khác tṛ chuyện... th́ tôi chưng hửng với cái điện thoại chưa kịp nóng đă tút tút tút...
Thế mới biết ḿnh nhớ người, chắc ǵ người đă nhớ ḿnh. Đâu phải ai cũng như tôi cứ lấn bấn với những người ḿnh đă gặp dù chỉ một lần...
Th́ thôi cũng tự ḿnh an ủi, anh không có chuyện ǵ, vẫn khỏe, thế là mừng rồi, chẳng phải là tôi lo lắng cho anh chỉ bấy nhiêu thôi sao?
PL 29.9.10
Lần sửa cuối bởi phale; 29-09-10 lúc 03:51 PM
|