Tự nhiên !
Khi ḍng máu vẫn c̣n chảy về tim
Th́ nỗi nhớ len vào từng nhịp thở
Có phải khi nụ hoa kia vừa nở
Một cơi ḷng cũng tan nát v́ yêu
Hỏi v́ sao nhớ nhung đă thật nhiều
Mà cuồng nhiệt vẫn nồng nàn thế nhỉ
Với t́nh yêu có đôi đều đáng nghĩ
Quên thân ḿnh chỉ nghĩ đến người ta
Có phải yêu cỏ dại sẽ nở hoa
Và côn trùng thoát kén tù mọc cánh
Vẫn tiếng kêu triền miên đêm hiu quạnh
Chỉ v́ yêu nên cái chết nhẹ tênh
Ôi tiếng ve cho mùa Hạ mông mênh
Tiếng dế nỉ non giữa mùa thu quyến luyến
Cho nắng lên soi những ǵ đẹp tuyệt
Phút huy hoàng rồi câm lặng thế thôi
Và rồi hoa cỏ côn trùng cũng có đôi
Yêu tự nhiên bốn mùa cùng nỗi nhớ
Cho thế gian hiền ḥa theo nhịp thở
Cho t́nh yêu như vừa mới bắt đầu
Y100C
|