Xa Cảng T́nh Yêu
Em quẩn quanh trong xa cảng t́nh yêu
Nh́n từng người vội lướt đi ngang bến
Em mải miết kiếm t́m thiên duyên mệnh
Để cuối cùng hoài một bóng cô liêu
Đoàn xe t́nh trong xa cảng duyên yêu
Ngược Bắc – Nam có bao giờ mệt mỏi
Măi cày xéo, vết thương ḷng có khỏi
Sao nhói hoài những lúc trở thu sang
Ai cúi đầu đêm vắng vớt trăng vàng
Nghiêng nghiêng loáng trên mặt hồ dát ngọc
Đường Hồ Tây mỏi bước ai cô độc
Chuyến xe nào vừa dợm bánh lăn đi
Xa cảng buồn với bao cảnh chia ly
Yêu rồi mất, bên nhau rồi xa cách
Đêm nay chợt nghe nỗi buồn len lách
Xa cảng vắng người, chỉ c̣n mỗi em đi…
^(oo)^
|