Ngày bé, chân c̣n yếu lắm, đi là ngă, có khi c̣n cục đầu vào tường xưng biêu trán! Mẹ nhẹ nhàng tới nâng ta dậy!
Giờ mà ngă th́ biết ai nâng, cha mẹ già yếu, lại ở xa, không tự đứng dậy được th́ có lẽ .....
Anh từng nói, em hăy khóc đi khi buồn, nhưng ngày mai đứng dạy phải mỉm cười, nhất định phải mỉm cười để bước tiếp.
Có thể hôm nay e c̣n nông cạn, suy nghĩ chưa được sâu, nhưng tất cả những hành động của ḿnh e phải chịu trách nhiệm và không được hối hận! Khi cố hết sức th́ hăy bằng ḷng với ḿnh, để được thanh thản!
|