ANH CHẲNG NÓI ĐÂU
Sẽ chẳng bao giờ anh nói ra đâu
Bởi anh muốn ḿnh có nhau măi măi
Dẫu con tim nhịp đập dồn mê mải
Dẫu trong ḷng rối những nhớ cùng mong.
Chẳng bao giờ dối ḷng nói là không
Nhưng bảo có làm sao anh cất nổi
Gắng nén lại trong ḷng cơn sóng tới
Cứ dạt dào, thấm đẫm những câu thơ.
Anh kể em nghe những câu chuyện vu vơ
Chuyện ở trên trời, chuyện rơi dưới đất
Vậy mà chuyện nỗi ḷng anh rất thật
Chẳng bao giờ nói ra được đâu em.
Anh biết em vui khi anh tặng thơ riêng
Kèm theo cả những điều anh nhắn gửi
Em thánh thiện như bông hoa đồng nội
Và mát lành như ngọn gió thu qua.
Th́ lẽ nào làm xa xót cánh hoa
Làm gió giận hóa thành cơn giông tố
Em mỏng mảnh sợi pha lê dễ vỡ
Hương dịu dàng lan tỏa cứ đâu đây.
Anh thức cùng trang bản thảo đêm nay
Nguồn thi hứng từ em dào dạt măi
Những trang viết dẫu vụng về non dại
Câu thơ buồn man mác có t́nh anh.
TT
|