Nỗi buồn như những chiếc hố, thi thoảng trượt chân rớt vào, loay hoay măi trong đó...
Tự hỏi sao ḿnh cố vui mà vẫn không thể vui... phụ ḷng người đă luôn muốn làm tất cả cho ḿnh vui...
Hay ḿnh như ngọn lửa leo lét, cố cháy một lần rồi lụi đi lạnh ngắt...để rồi phải mất bao lâu mới hong ấm trở lại được?
Không biết nữa, chỉ biết là, sau nụ cười...bao giờ cũng là thật nhiều nước mắt!
Xin lỗi một người.... em cần khoảng lặng b́nh yên!
|