Đời Như Trăng Khuyết
Cuộc đời tôi như nữa vầng trăng khuyết
Thương nhớ nữa kia lạnh giá khung trời
Đêm lạnh buồn trăng ánh nhạt chơi vơi
Sao thoát được khỏi những vầng mây xám
Biết t́m đâu một tâm hồn đồng cảm
Xa em rồi kỉ niệm cũng mù xa
Ngang trái nào chia cách cuộc t́nh ta
Để chúng ḿnh chia đôi đường đôi ngă
Phải chăng đời là bể dâu, sóng cả?
Hai đứa ḿnh măi chẳng trọn duyên nhau
C̣n ǵ đâu khi t́nh đă phai màu
Bao nhung nhớ đành gửi vầng trăng khuyết
Đêm buồn dạo một ḿnh dưới ánh nguyệt
T́m nữa kia,nhưng xa khuất chân trời
Có ai buồn từng lướt nổi chơi vơi
Xin chia sẽ cho nổi niềm nhung nhớ
Đến bao giờ ánh trăng vàng rực rỡ
Và đời tôi, quên dở một cuộc t́nh
Đến bao giờ tôi trở lại chính ḿnh
Và quên hết một cuộc t́nh cay đắng
"Gió hẹn thề ngày tóc mai dài vắn
Trói chân nhau giọt nước mắt xuân th́"
Nhưng sao giờ lệ ướt đẫm hoen mi
Lời thề xưa,đă bao giờ, hiên thực?
Giọt lệ t́nh măi rơi trên nghiên mực
Bút ưu tư viết những áng thơ sầu
Nước mắt nào tuôn măi phải mưa ngâu?
Ánh trăng kia khuất sau vầng mây xám.