Xin người nhé một khoảng trời rất nhỏ
Của b́nh yên của nắng sớm ban mai
Của nụ thắm cành vươn dài lộc biếc
Của hồn thơ nghe nỗi nhớ thật dài
Trong khoảnh khắc viết tên người lên đá
Ḍng thời gian đứng lại khẽ mỉm cười
Tự mắng ḿnh sao ngây ngô đến lạ
Rất nồng nàn khẽ gọi "dấu yêu ơi"
Người chẳng thích ồn ào, em cũng thế
Góc phố chiều hai đứa hẹn ngày mai
Cầm tay bước, dù băo dông, mặc kệ
Hồn đang say, đất hôn nhẹ dấu hài
Hai đứa nhỉ chưa một lần giận dỗi
Ḍng online viết dù chẳng thành câu
Tin nhắn gửi ngập ngừng mong trời tối
Cho yêu thương như cái thuở ban đầu
YT
|