SUỐI MƠ
Trăng ngà ngọc nhấp nhô khóm trúc
Sương là đà mỗi lúc dày thêm
Lá vàng lác đác bên thềm
Đọng, vương tâm tưởng rảo t́m người xưa.
Đêm tỉnh lặng gió đưa xào xạc
Mái đầu xanh tuyết tạt bao mùa
Ru ḷng giữa áng sao thưa
Sưởi hồn giọt ấm tránh mưa băo đời.
Trường Giang vỗ ra khơi sóng cuốn
Thả neo ngầm t́nh huống khó phân
Sầu đong ánh mắt triều dâng
Chứa chan kỉ niệm phân vân lối về
Hương xưa vọng tư bề lan tỏa
Ấm t́nh chung hoa cỏ reo ḥ
Đêm khuya trăng nổi trên hồ
Bồng bềnh kí ức chuyến đ̣ hôm nao.
Tay dang rộng trăng sao gom hết
Thả suối mơ se kết mộng t́nh
Niềm vui lấp lánh lung linh
Trao người con gái tim ḿnh thiết tha.
Ḷng thắc thỏm xuân qua cuối ngỏ
Hạ sắp về nắng xỏ ngàn cây
Xác thu phản phất đâu đây
Đong sầu tích tụ biết ngày nào tan?
|