Bâng quơ
Phải là ngày đă mới
Sao vẫn màu mây quen?
Phải là ta đă khác
Sao nguyên ḷng buồn tênh?
Cơi đời nào tươi tắn
Lối nào hương ngát bay
Ta đưa hồn ta tới
Cùng nhau vui những ngày?
Đón chào ta: Im lặng
Vẫy tay người: Vô ngôn
H́nh như đời hoang phế
Ḿnh ta trong kén ḷng
Ta biết ta: hạt sỏi
Rơi vào bể trần gian
Nằm ṃn không ai biết
Mút buồn vui rồi tàn...
PL 4.1.11