Tôi vẫn thế...vẫn là tôi cô độc
Chiều muộn - tôi ngồi một ḿnh tôi
Trong vu vơ gió rú bên trời
Mười hai lầu gác, tôi một cơi
Đen trút lên trời nông nỗi tôi....
Chiều muộn tôi ngồi đợi ḿnh tôi
Ngu ngơ lạc nẽo bước trên đời
Những ư, những t́nh tôi đâu mất
Chiều muộn chỉ c̣n xơ xác tôi.....
Chiều muộn tôi ngồi soi mắt tôi
Thấy tôi khóc lóc, thấy tôi cười
Ô hay, thế sự đâu nên nỗi
một nỗi đơn côi, một nỗi đời!
Chiều muộn tôi ngồi một tôi thôi
|