Anh có c̣n về phía cuối hoàng hôn
Nhặt tia nắng vàng cam rơi trên chân bé nhỏ
Kư ức màu xanh, đôi môi xinh màu đỏ
Đến bây giờ đâu đó vẫn vương qua
Em sợ tháng năm nhen nhuốn tóc em già
Và nỗi nhớ cũng phai dần nỗi nhớ
Cuối hoàng hôn có c̣n không một chỗ
Để đôi ḿnh ôn lại giấc mơ xưa