Hoang vắng
Những buổi chiều nghe gió hát vu vơ
Em xuống phố t́m nhặt ngày đang hết
Ai vẽ hoàng hôn bằng gam màu da diết
Hay tại mặt trời trước khi lặn mong ai...
Thành phố lên đèn, cây ḥ hẹn nghiêng vai
Những cành lá chụm vào nhau thủ thỉ
Người đi ngược về xuôi, đâu vạn nẻo
Lối trải dài, nỗi nhớ ngập ngừng rơi
Không một ḿnh...sao gió cũng lẻ loi
Lành lạnh thổi, rưng rưng chiều tắt nắng
Em một ḿnh bỗng như đời quá lặng
Tiếng chim vừa quên hót buổi ban mai
Bài thơ t́nh viết trên lá thu phai
Ḍng chấm lửng, tṛn xoe như hạt lệ
Thương nhớ đă vùi trong ḷng lặng lẽ
Sao nỗi buồn, mỗi phút rụng vào tay?
Con phố dài hoang vắng quá chiều nay...
PL 13.1.10
|