Xem bài viết riêng lẻ
  #2  
Cũ 14-02-11, 08:48 AM
Lữ Khách Lữ Khách đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Apr 2010
Bài gửi: 917
Thanks: 2.587
Thanked 4.832 Times in 908 Posts
Mặc định

CẢM NHẬN TÁC PHẨM DỰ THI HAY NHẤT: BÀI “CHỢ XUÂN” MXDL - 10.

Đi vào “Nguyệt viên” và đến với “Cuộc thi thơ Xuân 2011” tôi như bị ngơ ngẩn, ngất ngây trong vườn trăng huyền ảo.
Mỗi bài thơ được chọn đưa lên đây lung linh như một vầng trăng.
Đứng góc này tôi thấy vầng trăng này đẹp, đứng góc kia tôi thấy
vầng trăng kia sáng. Tôi bâng khuâng tự hỏi: “Vầng trăng nào
đẹp nhất?” Tôi có cảm giác như một người đứng trước hàng ngàn bông hoa khoe sắc, bông nào cũng rực rỡ, bông nào cũng ngát hương và cứ tần ngần không thể chọn cho ḿnh một bông nào. Cuối cùng tôi phải sử dụng đến những “dư chấn” để xác định “tâm chấn” mạnh nhất làm nghiêng ngả công tŕnh kiến trúc của tạo hóa là tâm hồn, nghĩa là thoát ra khỏi vườn trăng rồi nhắm mắt lại và hồi tưởng… Bằng cách ấy tôi đă t́m ra được vầng trăng hay là bông hoa đẹp nhất theo nhăn quan của ḿnh đó là: “Chợ Xuân”.
Đọc tiêu đề “Chợ Xuân” ta biết ngay rằng tác giả sẽ đưa ta đến đâu và để làm ǵ, vào thời gian nào, không gian nào nhưng thật bất ngờ khi mục tiêu đi chợ bị thay đổi. Đối tượng của tác giả vẫn là hoa một bông hoa đẹp kỳ lạ nhưng không thể bán mua để cho người đến chợ Xuân phải chịu thèm và chắc chắn là tác giả đă về không bởi v́: “Hoa đào ngỡ thắm c̣n thua sắc/ Hương quất tưởng thơm hết dịu êm.” Đây là một bài thơ Đường luật thất ngôn bát cú chuẩn, điều đó không có ǵ phải bàn căi: chuẩn về niêm, luật, vần, đối…với những câu đề,thực, luận, kết rất có trọng lượng nhưng theo thiển ư của tôi th́ thay đổi một chút có thể “xuôi” hơn chăng? Đó là thay từ xiêu bằng từ ngả v́ ở câu thứ 6 tác giả dùng ngất ngây nghiêng th́ ở câu thứ 5 nên dùng ngơ ngẩn ngả. Như vậy về ư nghĩa vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên thủy nhưng lực hấp dẫn của luật đối càng tăng bởi 3 phụ âm ng đối với 3 phụ âm ng, từ láy đối với từ láy, thanh bằng đối với thanh trắc…, hai thanh trắc ở câu trên đi liền nhau là ngẩn, ngả như hai thanh bằng ở câu dưới là ngây, nghiêng làm tăng cường độ, trường độ dư âm của câu thơ. “Chợ Xuân” là một bài thơ chăng? Không đơn thuần như thế. Có thể nói đây là một chuyện t́nh, một chuyện t́nh đơn phương chưa có hồi kết mặc dù tác giả viết: “chẳng thể bán muaphải chịu thèm”. V́ sao tôi đoan chắc như vậy? V́ thực ra ngoài vẻ đẹp làm tác giả phải ngơ ngẩn, ngất gây…Bông hoa này ở đâu? Đă có chủ sở hữu chưa, đó c̣n là ẩn số. Đọc bài thơ tôi bỗng nhớ đến 2 câu thơ cũng ca ngợi “Giai nhân tuyệt thế”: “Anh hùng chiến trận không ngă ngựa / Mà phải buông gươm trước mỹ nhân..” Rất may là tác giả đă không buông bút mà đă cho chúng ta được thưởng thức thi tứ đẹp. Tôi nghĩ rằng xuân tới tác giả sẽ lại đi đến chợ này hy vọng lại gặp “may” trong“phiên chợ t́nh” như năm nay và tôi cũng lại hy vọng được thưởng thức một áng thơ như thế vào mùa xuân tới. Nói đến từ “May” trong câu thơ đầu tôi thấy rằng nó “vang” quá. Người ta đi chợ thường chỉ nói may mua được giá hời, may mua được đồ ngon…c̣n “người thơ” lại xuưt xoa may gặp được, may phát hiện được cái đẹp, vẻ đẹp. Đó chính là cái khác nhau giữa người b́nh thường và người có tâm hồn nghệ sỹ vậy. Tác giả là một người tinh tế, tế nhị. Mặc dù chỉ thoáng nh́n đă muốn say, đă ngơ ngẩn, đă ngất ngây nhưng không có những biểu hiện thô lỗ làm cho “Hoa” có thể “cụp” lại. V́ “Hoa” mà kín đáo, tốn công đi ṿng lối lạ, đi tắt đường quen, một hành động đáng để cho những kẻ thô lỗ học tập. Cũng chính v́ thế mà sắc đẹp được chiêm ngưỡng càng đẹp tự nhiên. Chắc chắn vẻ đẹp Thiên phú của hoa càng làm cho người thơ ch́m đắm trong mơ ước và cuối cùng phải thốt lên : “Chợ này sao có loài hoa hiếm?” rồi tự kết luận “Chẳng thể bán mua phải chịu thèm.”
Qua câu kết ta càng hiểu thêm tác giả là người như thế nào, quan niệm về “Vị thần linh duy nhất có thể nh́n thấy được” là đồng tiền ra sao và cũng qua đó tác giả làm cho người đọc phải tôn sùng cái đẹp mà tác giả đă ca ngợi v́ cô gái không chỉ có nhan sắc mà c̣n là người có phẩm hạnh, cái mà hiện giờ xă hội phải tôn vinh hơn cả bởi Tiền Nhân đă dạy rất sâu xa:
“Đến trước là cái đẹp nhưng ở lại là cái đức”.
Tóm lại, theo tôi: “Chợ Xuân” là một thi phẩm hay nhất, đáng yêu và đáng nhớ nhất!

anhltd
Trả lời với trích dẫn
The Following 13 Users Say Thank You to Lữ Khách For This Useful Post:
CM4Q (14-02-11), Hạnh lth (19-02-11), hoatigon208410 (16-02-11), Ngô Nguyễn (14-02-11), Nguyễn Việt Hà (17-02-11), Nhím con (14-02-11), phale (14-02-11), Tường Thụy (16-02-11), Thành Phạm (04-11-14), tranthehai04 (27-02-11), traveler (16-02-11), Vịt Anh (14-02-11), Cheal (16-02-11)