Đun Thuốc
Đêm mưa trăng lạnh dáng hoa gầy
Môi nhạt son hồng hương chẳng bay
Sầu khóc thâu canh sầu giận dỗi
Khuê pḥng khép mạnh cửa lung lay
Anh ngồi đun thuốc khói mơ màng
Em bệnh nằm co khóc Nguyệt San
Em ghét cả anh,ghét tất cả
Ghét đàn bướm nhỏ lượn bên đàng
Em ơi! đừng khóc ướt lầu trang
Lá ở trên cây sắp ngả vàng
Chén thuốc vừa đun c̣n nóng hổi
Chứa ḷng anh cảm phận hồng nhan
Anh ở thư pḥng nghe tiếng kêu
Tay buông quyển sách nh́n người yêu
Mặt xanh môi tái, tay ôm ngực
Chẳng nói ǵ! Nhưng tâm sự nhiều
Phiêu Dao
|