Ghen có thể nói là một đặc tính cố hữu của t́nh yêu đôi lứa. Một điều nghe đă quá đỗi quen thuộc nhưng không hề cũ trong mọi thời đại. Nó đă tồn tại lâu đời , như một thực tại khách quan trong ư thức hệ của con người từ khi sinh ra và c̣n tồn tại măi măi cùng với cuộc sống của con người trong vũ trụ.
Đă có không biết bao nhiêu giấy mực của nhiều tác giả tự cổ chí kim viết về cái sự ghen trong t́nh yêu . Cũng không phải ít những sự bàn thảo phi giấy mực về ghen theo lối khẩu ngữ lưu truyền trong dân gian từ xưa đến nay .Người ta đă và vẫn sẽ c̣n viết măi về cái đề tài muôn thuở ấy dưới nhiều góc độ khác nhau : tích cực có, tiêu cực cũng có.
Khoan hăy nói về cái mặt trái hay cái tính tiêu cực của cái ghen gây ra những tấn bi kịch theo kiểu Hoạn Thư ngày trước hay những trận tạt a xít , hoặc ẩu đả , làm hại danh dự , nhân phẩm và thể xác lẫn nhau v́ ghen tuông một cách quá đáng (của một số cái ghen để trong ngoặc kép ) ở một số người trong cái thời buổi @ này mà ta hăy bàn về cái nét thi vị, cái mặt tích cực , cái gia vị đặc biệt làm thăng hoa t́nh yêu của cái ghen trong t́nh yêu của nam và nữ như trong bài thơ Ghen trên đây của nhà thơ Nguyễn Bính.
Ghen
Cô nhân t́nh bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi, và mắt chỉ
Nh́n tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai,
Đừng hôn dù thấy bó hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ,
Đừng tắm chiều nay biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa.
Mà cô thường xức, chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô.
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ,
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi,
Chẳng bước chân nào được giẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi,
Và nghĩa là cô là tất cả,
Cô, là tất cả của riêng tôi.
*Bảo thích nhất bài thơ này của "Thi Sĩ Giang Hồ" Nguyễn Bính!
Lần sửa cuối bởi baothaitu; 11-03-11 lúc 10:26 PM
|