Sài G̣n thứ bảy
Sài g̣n hôm này đẹp lắm em ơi!
Nắng cứ mênh mang, khảm ánh vàng cho lung linh mọi thứ
Xanh ngăn ngắt tít tận trời cao
Gió lăng du chợt khẽ th́ thào
Lay lay bờ lá
Đụn mây trắng bềnh bồng thương đến lạ
Lững lờ trôi
Cuộc sống vội vàng giờ như chợt thảnh thơi
Thứ bảy tuần ni sao mà hay thế nhỉ
Phố thưa người và tiếng xe không rền rĩ
Bầy sẻ nâu nhảy nhót chuyền cành
Công viên giờ nh́n tựa bức tranh
Đôi t́nh nhân khoác vai nhau thả bước
Chiều xuôi chiều ngược bỗng thênh thang
Họ th́ thầm điều chi rồi hôn nhẹ ngỡ ngàng
Má cô gái chợt hồng như mận chín
Cỏ mím môi cười khéo nhịn
Phượng vĩ run người hoa trải thảm đường đi
Đàn trẻ con cười rúc rích điều ǵ
Áo đẫm mồ hôi mà mặt mày rạng rỡ
Ḷng tôi như chợt mở
Có điều ǵ vừa khẽ chạm vào tim.
KHT
|