Hồ Thu
Rỗi rang đứng ngắm nước hồ thu
Mặt nước soi nghiêng dáng sương mù
Nhấc bổng không gian,t́m khoảng trống
Ẩn ḿnh nương tựa chốn mây thu
Lập lờ con nước,nước trôi nghiêng
Khói tỏa non xanh tựa cảnh thiềng
Lững thững con đèo lăn đón gió
Tai nghe kinh tụng giữa linh thiên
Ngàn thông c̣n đắm mộng trần ai
Thần thánh,tiên nhân cũng thở dài
Văng vẳng trời thu nghe tiếng khóc
Nghẹn ngào,nức nở nét bi ai!
Mỗi lần thu đến dựa bên song
Buôn viết từng cơn thấy chạch ḷng
Dĩ văng một thời,chưa xóa nhạt
Chập chờn sống dậy những ngày không
Đă biết vô thường giữa thế gian
Cớ sao quay lại giấc mơ tàn?
Hồ thu gợi nhớ niềm đau cũ
Hoảng loạn giật ḿnh..một tiếng than!
Pd
|