V́ con người yêu nhau vẫn có những quy luật bất biến như : Mới, cũ. Đă đạt được đỉnh th́ sẽ đến giai đoạn thoái trào, nên người ta buộc phải dùng hôn nhân để trói buộc.
Nếu có con cái, một trong hai người bỏ đi hoặc cả hai cùng bỏ đi th́ ai là người chăm sóc nuôi dạy những đứa trẻ?
Một người có t́nh yêu mănh liệt, cháy bỏng nhưng chưa chắc họ đă có được cái nghĩa,cái t́nh, chưa chắc đă có trách nghiệm với người ḿnh yêu, với con cái và cha mẹ của ḿnh. Chứ đừng nói tới trách nhiệm với đất nước với thế hệ mai sau hay tinh thần tự hào Dân tộc.
Do vậy khi chọn người để yêu, hăy chọn người đáng yêu nhưng để giao phó cuộc đời ḿnh cho ai đó th́ nên chọn người sống có nghĩa có t́nh.
Yêu chỉ là giai đoạn t́m hiểu trước khi đi đến quyết định: Tù chung thân. Những người có cá tính và cái tôi quá lớn không thích hợp với hôn nhân. Do vậy, không kết hôn là giải pháp đúng đắn nhất cho dạng này.
Dù muốn dù không, khi đă kết hôn t́nh yêu sẽ phai nhạt nhanh hơn so với những người kéo dài thời gian yêu. Nếu chưa kết hôn mà đă có giai đoạn sống thử ( cùng ăn ngủ, sống chung một mái nhà ) th́ mức yêu cũng sẽ chóng giảm.
Cho dù chúng ta bao nhiêu tuổi th́ cảm giác yêu vẫn luôn tồn tại (nếu c̣n sức khỏe và không phải vật lộn với bệnh tật). Khi không c̣n yêu người này nữa, họ sẽ t́m cách yêu người khác cho dù đó chỉ là những cuộc t́nh chóng vánh hay đơn giản chỉ yêu nhau trên phương diện tinh thần.
Người đang yêu luôn được ngụp lặn với đủ loại cảm xúc và thấy cuộc đời không nhàm chán. Đa số PN thích yêu và gắn bó suốt đời nên việc nh́n nhận vấn đề này có điều hơi khác biệt với đàn ông. Tuy nhiên, nếu không vậy th́ lấy ai chăm sóc tận t́nh và quên ḿnh cho lũ trẻ? Thật là tội cho PN khi họ không thể chạy theo t́nh yêu để quên đi thiên chức làm Mẹ! Cho dù có người cũng hiểu những sự thật phức tạp của t́nh yêu.
Lần sửa cuối bởi kehotro; 10-05-11 lúc 12:07 PM
|