KƯ ỨC TUYỆT VỜI
Sẽ nhớ hoài một đêm giữa tháng năm
Sinh nhật đầu tiên với bao nhiêu kỷ niệm
Ánh trăng vàng thả hồn theo sóng gợn
Lửa bập bùng rạo rực những con tim !...
Lén nh́n nhau trong khoảnh khắc lặng im
V́ biết ngày mai chúng ta đành tạm biệt
Cuộc vui tàn, rượu nồng say cũng hết
Về với đời thường sao tránh khỏi bâng khuâng...
Có phải chăng những giây phút thần tiên
Thấp thoáng quanh ta nhưng lại xa vời vợi
Nên chỉ nụ cười cũng làm ta bối rối
Hăy sáng hết ḿnh - trăng mười sáu lung linh...
Mười hai người - một ly rượu ṿng quanh
Không gian như ch́m vào trong cơi mộng
Có lẽ thời gian dường như lắng đọng
Để tiếng cười làm vỡ cả ánh trăng...
Ta lại về trên lối cũ thân quen
Lúc chia tay biết nói ǵ đây nhỉ ?!
Ánh mắt vội trao cho người tri kỷ
Giơ tay chào, ḷng chợt thấy nao nao...
NC
|