T́nh Địch...
Anh không thể giết người em yêu nhất
Dù ḷng anh nhận cay đắng tột cùng!
Và anh hiểu t́nh đời như ḍng nước
Rất vô thường nên khó thể thủy chung
Em e ấp mớ duyên vừa mới bén.
Đẹp lung linh nhưng chẳng phải cho anh
Mắt rung rẩy hận người kia cướp mất
Gót hồng trang và nhan sắc khuynh thành
Sầu dâng bạc nẻo đường đời hai lối
Hồn cô đơn nghe lắng bước chân chiều
Anh ră mộng mối tơ t́nh tim thắt
Gởi không trung cho cặp cánh chim yêu.
Anh không thể giết người em yêu nhất
V́ ḷng em sẽ tan vỡ tột cùng!
Nhưng nếu lỡ trần gian đầy lừa dối!
Về bên anh...
Em nhé!
Vẫn thủy chung!
PD
|