Vẩn vơ
Khi người ta trẻ, người ta ít hoài niệm, ít nghĩ ngợi, ít chiêm nghiệm về cái gọi là "số, mệnh", ít băn khoăn về "được mất"...
Như ḿnh ngày xưa... khi lối đi c̣n thênh thang... khi sức lực c̣n dư dả... Dấn thân chẳng ngại ngùng ǵ...
Giờ như cánh chim bay qua nửa đoạn đường... thân xác bị băo giông làm cho tơi tả, trái tim bị thói đời làm cho nhọc nhằn...bỗng dưng ủ rủ, không c̣n muốn bay thêm nữa, muốn ngừng nghỉ, muốn buông xuôi...
Là cái muốn chỉ riêng ḿnh biết, chỉ trỗi dậy khi xung quanh vắng người, khi vạn vật im hơi... như diễn viên khóc cười thấm thía trên sân khấu... im tràng vỗ tay... chỉ c̣n ḿnh đằng sau cánh gà vắng lặng... bỗng thấy cô đơn, hiu quạnh..
tự hỏi "Vai diễn này c̣n diễn đến bao giờ đây?"...
Uhm, người ta cứ khoác lên, đặt xuống cái gánh đời nặng trĩu đi dần về cuối bến... càng đi, thứ bỏ ra th́ ít, thứ nhặt vào th́ nhiều... giờ th́ trong hành trang ấy nhiều thứ quá... nhiều vui buồn kỷ niệm, nhiều nghĩ ngợi lo toan... không nỡ đặt xuống, không nỡ để lại...cứ thế ta đi... miệt mài...
PL 4.7.11
|