Người ta kể chuyện tình yêu hoa cúc
Hoa thuỷ chung hoa lặng lẽ một đời
Đã bao lần bướm ve vãn lả lơi
Hoa nép mình nơi góc vườn tình ái
Gió thương thầm hoa thơ ngây khờ dại
Cứ âm thầm chờ mãi một mùa thu
Mặc thời gian gió bụi cát mịt mù
Mặc thương nhớ đã in màu quên lãng
Rất dịu dàng, nàng ấp e duyên dáng
Để nắng vàng vương làn cánh mỏng manh
Một đôi lần thỏ thẻ với gió xanh
Hỏi bao giờ mùa thu quay trở lại
Qua đêm dài và qua những sớm mai
Nhớ vô ngần thu phong trần quyến rũ
Hôn khẽ khàng nàng- ngày xưa- là nụ
Một chiều tà thu rong ruổi qua đây
Những phai tàn, ôi nàng cúc có hay
Cứ lạnh lùng gieo lên từng cánh thắm
Gió xót xa trong một chiều lặng ngắm
Bỗng bàng hoàng, đã một cánh hoa rơi
Gió chơi vơi và hoa cũng chơi vơi
Nàng run rẩy hay tim ta run rẩy
Và quặn lòng ta ngậm ngùi chợt thấy
Cũng úa tàn tựa nàng cúc mong manh