Sợ…. nỗi buồn
Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
Cứ man mác ẩn trong ḷng sâu thẳm
Bao năm theo ta miệt mài đằng đẵng
Có bao giờ chịu rũ bỏ ta đi
Hay tại ta vốn là kẻ t́nh si
Yêu say đắm nên hay buồn đến vậy
Xa xôi quá chưa một lần tay vẫy
Đón nhau về cho thỏa những chờ mong
Có khi nào em nản tiếng yêu không
Sợ ngăn cách sẽ hao ṃn nỗi nhớ
Sợ ai kia những đêm buồn trăn trở
Sợ cả ḿnh luôn khắc khoải v́ ai
Anh vẫn mong ṃn mỏi những đêm dài
Được gần em cho thỏa niềm khao khát
Được bên em tung tăng chiều nắng nhạt
Được thỏa ḷng cho trọn tiếng yêu em
Có những nỗi buồn ta chẳng thể gọi tên
13.5.11
|