Hịch Mày Râu
Ta từng nghe:
Bùi Huy Hữu Hoàng trân ḿnh chết oan, người thủ ác là Nguyễn Thị Thanh Thuyết; Phạm Hồng Thái ch́a ngực hưởng dao, người cầm cán là Nguyễn Thị Vân; Phạm Văn Đường có thói ṭm tem, đă tử vong v́ Lê Thị Hiển; Dương Văn Thung bởi nóng giận mà bị mấy búa vào đầu. Nguyễn Đức Hiếu một chàng tuổi trẻ, đứt tĩnh mạch mà ra đi bởi nhát cuốc của Nguyễn Thị Hồng Linh; Nguyễn Quốc Ngạn thân làm công an viên, lănh đủ 15 nhát ŕu trước khi hóa thành người thiên cổ. Từ xưa các bậc mày râu bị vợ ngược đăi, đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ nhất nhất nghe theo lời vợ đâu đến nỗi chết thảm, thịt nát xương tan, sao có chuyện để bàn tán nơi đầu đường xó chợ lâu nay được?
Các ngươi vốn hàng lớn xác, không hiểu mưu ma, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện thời @ mà nói: Dương Ngọc Hiền là người thế nào? Vơ Thị Phương Ngọc, Trần Ngọc Thúy, Quách Ngọc Cẩm Tú, tỳ tướng của Hiền lại là người thế nào? Vậy mà đem theo dao Thái nhỏ đâm thủng cổ tài xế Vinasun khiến cho bao nhà đến nay c̣n chịu cảnh ly tan! Đào Thu Hương là người thế nào? Bọn Long, Thắng, Hoàng, Đoàn, Đạt, Nam đàn em của thị lại là người thế nào? Vậy mà xông vào các quán internet bắt cóc nữ sinh, hăm hiếp cướp của, quay phim đồi trụy tung lên mạng trong khoảng vài tuần, khiến cho dư luận đến nay vẫn c̣n kinh hăi!
Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời loạn lạc, lớn lên gặp buổi gian nan. Lén nh́n đĩ điếm đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn tấc lưỡi cú diều mà dụ dỗ đồng liêu; đem tấm thân dê chó mà câu tiền móc của. Ỷ mệnh Hồng Nhai mà đ̣i ngọc lụa để phụng sự ḷng tham; khoác hiệu Quản Trọng mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.
Ta thường tới bữa chê cơm, nửa đêm tỉnh giấc, ruột đau như ăn nhằm gỏi sống, nước mắt lả chả tựa giă hành; chỉ giận chưa thể nhéo vế, quất mông, bạt tai, nhổ tóc đàn bà; dẫu cho cái chân ta bị bầm đôi chỗ, dạ dày ta ḿ gói nước lă, cũng nguyện xin làm.
Các ngươi ở lâu tại Nguyệt Viên, được hưởng mọi quyền, không có topic th́ admin cho topic; không có fonts th́ admin tăng fonts. Bài chưa đạt th́ ta không xóa; bài tạm được ta cũng bấm Thanks. Ưa tự do th́ gieo lục bát; muốn lề luật th́ thả thơ đường. Host có sập th́ cùng nhau sống chết; được giải trí th́ cùng nhau vui cười. So với Ngọc Hiền đăi kẻ tỳ tướng, My Sói đăi người phụ tá, nào có kém ǵ?
Nay các ngươi nh́n thân nhục mà không biết lo; thấy giới sỉ mà không biết thẹn. Làm mem diễn đàn cứ hầu hạ các em mà không biết tức; tải nhạc chèn tranh phục vụ mấy chị mà không biết căm. Có kẻ lấy việc 888 làm vui; có kẻ lấy việc bấm thanks làm thích. Có kẻ chăm lo vườn giao lưu để gần gũi chị em; có kẻ quyến luyến pḥng trữ t́nh để thỏa ḷng vị kỷ. Có kẻ lấy dạy đường làm nghiệp mà quên việc chính; có kẻ ham tṛ xướng họa mà trễ việc chung. Có kẻ thích nhạc online; có kẻ mê tin nhắn nhảm. Nếu bất chợt toàn bộ chị em giở quẻ th́ mấy đoạn 888 không đủ đâm thủng lỗ tai trâu; mẹo xướng họa không đủ thi hành mưu lược cánh mày râu. Vườn trữ t́nh dẫu rộng không chuộc nổi danh dự ngàn vàng; lục bát ngọt không ích ǵ cho việc đối nhân xử thế. Tiền của dẫu lắm không mua được host; kỷ luật tuy nghiêm không ngăn được tiểu nhân. Ảnh chụp đẹp không làm ai say hết; nhạc thay lời cũng bỗng hóa vô duyên. Lúc bấy giờ anh em nhà ta đều bị ép, đau xót biết chừng nào! Chẳng những thread của ta không c̣n mà mật khẩu của các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những tác phẩm của ta bị delete mà phần comments của các ngươi cũng bị kẻ khác move đi; chẳng những đường link ta bị kẻ khác giày xéo mà phần lư lịch của các ngươi cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục mà các ngươi cũng không khỏi mang danh là đồ râu quặp. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?
Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc rung cây dọa khỉ làm vui; nên nhớ điều cả vú lấp miệng em làm sợ. Phải luyện chữ nghĩa, tập dượt vần thanh, khiến cho ai nấy đều giỏi như chàng Moon, mọi người đều tài như Lữ Khách, có thể bêu đầu thằng “khủng bố” bên ô thông báo, làm ban nick đứa “vong t́nh” ở góc giao lưu. Như thế chẳng những thread của ta măi măi vững bền mà bài post của các ngươi cũng suốt đời tận hưởng; chẳng những diễn đàn ta được ấm êm, mà quan hệ của các ngươi cũng trăm tuổi sum vầy; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau c̣n để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?
Nay ta chọn kiểu bài Hịch Tướng Sĩ, nhại lại và gọi là Hịch Mày Râu. Nếu các ngươi đọc được bài này, đồng ư và bấm thanks, th́ đúng là bạn bè thâm hữu; nhược bằng xét nét bài này, dèm pha miệt thị th́ cũng chẳng liên quan.
V́ sao vậy? Những người đàn bà độc ác với chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo trừ hung, lại không tự răn ḿnh, chẳng khác nào ch́a môi xin hôn, giơ tay không để chị em dắt dẫn. Nếu vậy, rồi đây, sau khi nữ giới lạm quyền, há c̣n mặt mũi nào đứng trong Nguyệt Viên này nữa?
Cho nên ta chế bài hịch này để các ngươi hiểu rơ bụng ta.
|