Quote:
Nguyên văn bởi Phoebe
VẮNG ANH RỒI MỚI CHỢT BIẾT YÊU ANH
Vắng anh rồi liệu phố có buồn không
Phố vẫn đông, vẫn ḍng người ồn ă
Chỉ ḿnh em cứ ngẩn ngơ ...xa lạ...
Bước chân buồn, vội vă giữa hoàng hôn.....
Vắng anh rồi mây trắng có buồn không
mây vân thế, vẫn bềnh bồng theo gió
Giữa cao xanh chợt thấy ḿnh bé nhỏ
Em như loài cỏ dại ngậm hạt sương
Vắng anh rồi hoa nắng có buồn không
nắng vẫn cháy rực vàng và ấm áp
hay v́ nắng mà tim em khô ráp
nhưng ơ ḱa, mưa trên mắt em rơi...
Vắng anh rồi, cây lá có c̣n xanh?
Sớm mai có trong lành như vẫn thế
Dường như chỉ ḿnh em là không thể
Níu buồn vui những ngày tháng hồn nhiên
Vắng anh rồi , mội mắt có buồn không
Mắt vẫn biếc, môi vẫn cười thật khẽ
Nhưng con tim cứ bồi hồi bởi lẽ
Vắng anh rồi…mới chợt biết…yêu anh…..
|
Anh bên em phố có vui không?
Mây có bồng bềnh mênh mang cùng gió?
T́nh có xanh như muôn đời cây cỏ?
Mắt môi kia liệu có bồi hồi?
Biết làm sao tim đă vắng em ơi
Chiếc lá vàng đến khi nào xanh được
Và em hỡi có bao giờ biết trước
Vắng anh rồi mới chợt yêu anh!