Biết quên
Có một thời yếu đuối kí sinh tôi
Tôi ngu dại xéo dày lên hoài niệm
Trưng cái mặt lạnh lùng mong lấp liếm
Tôi thương nàng,nàng thương hại t́nh tôi
Có một thời khờ khạo sẵn trên môi
Nói yêu nàng nhưng ḷng đâu thấu hiểu
Tim chắp vá mảnh lụy t́nh túng thiếu
Tôi nghèo nàn trong gia sản t́nh tôi
Có một thời khao khát sống trong nôi
Nghe tôi ru mớ thuỷ chung ngớ ngẩn
Không thể lớn giữa không gian yêu-hận
Tôi yêu nàng hay ám ảnh ḷng tôi
Có một thời như thế đó,xa xôi
Tôi níu kéo ngày xưa,tôi phiền ḷng ngày mới
Tương lai ngổn ngang chính tay tôi cày xới
Lại bẽ bàng tôi thu lượm t́nh tôi
Có một thời, tôi chết giữa phai phôi
Tôi sẽ để yên cho nàng bên người t́nh khác
Không u hoài liếm vết thương hoang hoác
Đâu thể t́nh yêu khi chỉ mỗi một người
H́nh như ai,cũng giống như tôi
Cũng một thời khúc tự ru huyễn hoặc
Mỗi sáng dậy tôi nh́n gương tự nhắc
Một người vẫn chờ tôi
Không phải là nàng
Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 09-08-11 lúc 01:16 PM
|