Biển nhớ - Thơ Tuấn Phong
BIỂN LẠNH
(Đối thoại bài “THỨ BẨY NÀY” của Tuấn Phong)
Sáng thứ bảy này
khác ngày ấy... anh ơi!
Trời bàng bạc
và cơn mưa chợt đến
Em cô đơn
ôm nỗi buồn thầm kín
Dẫu có anh ngồi chia sẻ ở gần bên
Nghe sóng ḷng xao xác
chẳng dịu êm
Gió lạnh buốt
thổi qua miền khô khát
Phũ phàng quá
làm tim em tan nát
Có bàn tay nào xoa dịu được nỗi đau
Thứ bảy thật buồn
khi ta chẳng có nhau
Người ngồi đấy
mà sao ḷng xa vắng
Hồn tê tái
dẫu trời đang hửng nắng
T́nh biển xưa có c̣n gọi ta về?
Thứ bảy 16 – 7 - 2011
“Người cô đơn”
EM ƠI, ĐỪNG "BIỂN LẠNH"
Gửi “Người cô đơn” - Tác giả "BIỂN LẠNH"
Anh nghiền ngẫm những vần thơ em tặng
Suốt năm canh trằn trọc ngủ không yên
Từng chữ, từng câu... rung động con tim
Lời thổn thức những đêm trường rơi lệ
Có ai nghĩ cuộc đời em như thế?
Xinh đẹp, hát hay, thơ giỏi, thông minh...
Quư trọng, yêu thương bầu bạn - gia đ́nh
Mà hạnh phúc riêng ḿnh xa vời vợi
Mơ ước cỏn con, mỏi ṃn trông đợi
Sống có gia đ́nh mà vẫn thấy cô đơn
Kết bạn đó đây mong dịu bớt nỗi buồn
Say thơ - hát... để hồn quên trống vắng
Ngày cười nói, tưởng đời vui lắm lắm
Đêm về đêm... chăn gối lạnh sầu vương
Nhựa sống trào dâng, ngồi dậy ngó trăng suông
Măi lẻ bóng, măi âm thầm khao khát
Em ơi em! Vườn yêu hương ngào ngạt
Dạo gót vui, quên tuổi tác đi em!
T́m lại chút men dịu ngọt thuở c̣n duyên
Sống thanh thản chặng cuối đời thơ mộng
Ơi con tim yếu mềm luôn rung động!
Đừng khổ đau v́ "Lỗi hẹn một lời yêu"
"T́nh biển xưa" vẫn chờ đợi sớm chiều
Về đây nhé, em ơi!
Đừng "Biển lạnh"!
30 - 7 - 2011, Tuấn Phong
Lần sửa cuối bởi Tuấn Phong; 02-10-12 lúc 04:58 PM
Lư do: thiếu tiêu đề
|