Bài học đầu tiên bên một vườn hoa
Rồi mẹ cũng như nỗi buồn nh́n thấy
Trong vườn hoa vàng giọt nắng đầu cành
Trời đất nữa, buồi chiều nay đứng dậy
Ngỏ đời Người phận bạc đă cưu mang
Cũng từ đó, những chiều sân nắng cũ
Người dễ chừng không giấu được ưu phiền
Ngồi đo sợi tóc ḿnh đang quá cố
Chiếc gương buồn nặng trĩu bóng oan khiên
Rồi bao đêm chong đèn dạy con học
Bài vỡ ḷng. Giọt nước mắt đầu tiên
(B́nh thường như ngày cha đi, mẹ khóc)
Nở tàn phai trong sách: nụ hoa hiền
Ngày đó, tôi ngây thơ: “Sao vậy mẹ?”
Người cười buồn đánh vần một chữ “ba”
Tôi lập lời từng mẫu tự b, a
Rồi Người vuốt tóc tôi: “Con có nhớ?”
Dăm sợi tóc bạc màu trong gương cũ
Chiều sân xưa in dáng mẹ lặng ngồi
Tường đêm xưa treo bóng người góa phụ
Bài học đầu nghe trang sách chơi vơi
Bài học đầu nghe ḿnh đăng đắng giọng
(Chiều mồ côi trong thế bước qua vườn)
Ừ, cứ đi như giờ mẹ vẫn sống
Hiền ḥa qua mái tóc ngả màu sương
Ừ, cứ đi, làm thinh và b́nh thản
Như giọt buồn chưa vỡ nghĩa tim Người
Mẹ c̣n đây với chiều bên sân nắng
Sợi tóc nào đă bạc rụng nhiều nơi
Chiều nay ra vườn sau ngồi với mẹ
Giọt nắng thơm nḥ xuống (thật không ngờ!)
Trên cánh áo của Người, như giọt lệ
Rớt âm thầm trong trang sách, đêm mưa…
Nguyễn Thái Dương
|