Thoáng Chút Tàn Phai
T́nh cờ anh gặp lại em
Trên dốc đá của ngày xưa ḥ hẹn
Những dấu ái ban đầu chợt quay về ẩn hiện...
Trong ánh mắt buồn dù ḿnh đă chia tay
Em vẹn nguyên h́nh dáng củ thơ ngây
Vẫn môi son vết hồng hoang thật nhạt
Vẫn nụ cười buồn bao nổi niềm chua chát
Giửa biển hoàng hôn cho đá núi chông chênh
Tay ấp ôm chồng và anh đứng gần bên
Đóng vai người bạn em vô t́nh gặp lại
Đó là nổi đau của duyên t́nh ngang trái
Chỉ con sóng gào hiểu nổi ḷng anh
Em đứng thật gần nhưng quá đổi mong manh
Như một giấc mơ vốn không hề có thật
Anh khổ đau đă dại khờ đánh mất
Đánh mất một điều cao quư nhất - là em
Càng nh́n em anh càng thấy buồn thêm
V́ nhận ra em không hề sống thật
Dù vết son kia vẫn rạng ngời hạnh phúc
Nhưng đă nhạt nḥa thoáng chút tàn phai
Em hăy điễm tô và đón nhận ngày mai
Hăy đễ nổi buồn anh âm thầm cất giử
Chôn tận đáy hồn nơi đại dương quá khứ
Em đừng bận tâm rồi em cũng quên anh
Đá núi nào vẫn muôn kiếp c̣n xanh
Sóng biển nào vẫn ngàn đời không cạn
Như từng giọt máu anh vẫn yêu em vô hạn
Măi đợi chờ trên nổi nhớ , niềm đau...
Giọt nước mắt nào ta đă khóc đời nhau
Đễ khi gặp lại em ngại ngùng ngoănh mặt
Giấu giọt lệ vở tan nơi lưng tṛng khóe mắt
Anh quá đau ḷng nhưng...không biết làm sao!
Nguyễn Trung Nghĩa (8/06)