Không đề
Ngày như chuỗi, riết vào nhau chặt quá
Để có lần thèm chặt một mắt đi
Dao dẫu bén, bàn tay không đủ mạnh
Chặt làm sao những xích siết trơ ĺ...
Đời vui chứ, vui cả khi buồn nhất
Ta cười tràn... che nước mắt... vậy thôi...
Ai chẳng phải sống một đời bắt buộc
Th́ sống xem... trần gian ấy đổi dời
Ngày như chuỗi... buồn vui đan không dứt
Mà buồn vui c̣n biết cũng hân hoan
Ḷng chỉ sợ một hôm ḿnh vô cảm
Sống như cây mọc lay lất vạn ngàn
Th́ thôi vậy, cứ buồn vui tận tuyệt...
PL 26.10.11