Đoạn cuối…
Thực đơn buổi trưa gồm mực sữa chiên gịn (món khoái khẩu nhất của PL), cơm cháy hải sản (lần đầu tiên PL ăn), hào sống cho Bụi, anh Boy, anh Cá, hào nướng phô mai cho những người c̣n lại, cá kèo nướng muối ớt, cá trứng chiên gịn… Thơm ngon đến miếng cuối cùng.
Món mực sữa chiên gịn ở SG cũng không thiếu ǵ, vào bất cứ nhà hàng hải sản nào cũng có thể gọi ra. Nhưng không quán nào PL đă ăn ở SG đọ được món này với Vũng Tàu. Có lẽ độ tươi của mực quyết định hương vị thơm ngon của món ăn.
Món cơm cháy hải sản lạ miệng, nhưng ngon. Đây có thể vừa là món ăn chơi, vừa là món ăn no.
Anh Boy định gọi thêm cá nướng… nhưng cá bớp, hoặc cá mú đều thuộc loại khổng lồ, 6 người ăn có khi đến mai mới hết nên thôi…
Sau khi măm măm một ít lấy sức, Bụi bắt đầu tác nghiệp. Nh́n Bụi chụp h́nh, ai nghĩ là Bụi nghiệp dư chứ. PL nhớ hồi đó đó, hồi chưa biết Bụi, có lần xem tấm h́nh Bụi vác súng tḥ đầu ra cửa xe ô tô tác nghiệp trên 4rum nọ, khiến PL ấn tượng Bụi vô cùng…
Có chút hơi bia, và rượu Vodka mặt mọi người hồng hào hẳn ra. Anh họ Bụi bắt đầu kể tội PL. Hic, anh không kể th́ PL cũng không biết PL lắm tội thế. Nếu viết kiểm điểm chắc phải vài trang anh họ Bụi ha… Ngoài cái tội đến nơi mới gọi, c̣n có cái tội ngại đường xa ướt mưa hôm xửa hôm xưa… Hic, PL sorry anh thêm lần nữa nha…
Không khí tṛ chuyện thân mật, khiến mọi người không thể dứt ra để chuyển đến Karaoke theo lời mời của anh họ Bụi. Tự dưng PL tiếc gian ít quá. Tự dưng ước, giá mà có thêm chút thời gian nữa…
C̣n chút ít thời gian cuối cùng trước khi trở lại SG, mọi người chuyển sang cà phê Ô Cấp 1 cách bến tàu không xa. Anh họ Bụi chắc không phải tín đồ cà phê, nên dù quán to hoành tráng thế mà cho xe qua lại 2 lần vẫn không nhận ra…
Cái tên Ô Cấp nghe thật lạ, có lẽ do lối vào quán là những bậc tam cấp rộng phủ đầy cỏ… Khách uống ngồi ở trên cao, giữa muôn hoa lá. H́nh như quán xây trên triền núi…
Bụi không bỏ lỡ dịp ghi h́nh hoa với ống 60 của anh Boy. Nắng nóng của Vũng Tàu làm hoa cũng thoi thóp, ủ rủ… nhưng lên h́nh cũng đẹp phết Bụi nhỉ?
Thời gian phi như ngựa… Anh Boy dù liêu xiêu trước lời dụ dỗ “Ốc Đào” của Mi trước đó và của PL, Tím … vẫn không ngă ḷng v́ nhiều lư do khách quan khác cầm chân…
Sau khi chụp h́nh kỷ niệm ở bến tàu, PL, Bụi, Tím xăm xăm xuống tàu…Người giám sát ngăn lại:
- Vé 4.15 chưa xuống tàu đâu nhé..
- Vé em 4 giờ mà anh..
- Vé cô 4.15..
- Không, 4 giờ mà anh
- Tôi xuất vé mà tôi không biết à..
PL nh́n kỹ lại vé th́ 4.15 thật. Bó tay. Ḿnh nhờ thằng em mua 4 giờ, đinh ninh là 4 giờ, nên không coi vé…
Chia tay người VT, ḷng PL và chắc cả mọi người nữa không khỏi cảm kích tấm ḷng của người VT. Riêng PL c̣n cảm ơn thêm Bụi và Tím… như lời Bụi “V́ Bụi biết tuần trước PL stress, nên lần này sắp xếp đi VT với PL…”. Và PL biết Tím cũng thế, v́ bạn bè mà gác việc vàng lại cùng đi…
Một ngày thứ bảy thật vui, thật ấm áp, thật yên b́nh…
Đời người liệu có được bao nhiêu lần như thế nhỉ?
Hẹn gặp lại Vũng Tàu nhé, Vũng Tàu ơi…
|