bài xướng
Hoài cổ
Khắc khoải rồi tim dần héo khô
Đời trơ như đá chẳng c̣n thơ
Phố xưa trở lại mang dáng mới
Thành cổ c̣n đâu chỉ bụi mờ
Bao lớp phế hưng nay đă mất
Nhiêu khê tàn cuộc chút hoang sơ
Phù vân lên đỉnh đời đang cố
Một cơi c̣n đâu chỗ để mơ .
Thị phạm
bài họa
Phế tích
Tàn tạ mùa thu chiếc lá khô
Bên khung trời lạ rất nên thơ
Lạc đường xưa mắt môi say đắm
Quên lối cũ sương khói mịt mờ
Nước cạn sông mê bờ phế tích
Mây thưa núi mộng góc tiêu sơ
Con đ̣ xuôi ngược theo năm tháng
Chuyên chở cuộc đời nhẹ ước mơ.
dangphuong
bài họa
Nỗi sầu lữ khách
(thuận nghịch độc)
Xuôi:
Lầu bên thả rụng lá vàng khô
Úa liễu khuôn sầu mộng thẩn thơ
Màu đục nước ch́m sông gió lặng
Tối xanh trời dại ánh sương mờ
Thâu canh bóng khuyết mành trăng rũ
Muộn phố đường khuya nửa giấc sơ
Nhàu bạc áo tôi đời mỏi bước
Lạnh thu đêm vắng cảnh t́m mơ
Ngược:
Mơ sầu cảnh vắng đêm thu lạnh
Bước mỏi đời tôi áo bạc nhàu
Sơ giấc nửa khuya đường phố muộn
Rũ trăng mành khuyết bóng canh thâu
Mờ sương ánh dại trời xanh tối
Lặng gió sông ch́m nước đục màu
Thơ thẩn mộng sầu khuôn liễu úa
Khô vàng lá rụng thả bên lầu
Lưu Vĩnh Hiệp
29.11.2011