KHÓC
Khói tỏa hương trầm giăng gác trọ
Gương sầu ẩn hiện người xưa đó
C̣n lưu tiếng hát buổi sương mờ
Vẫn nhớ lời thơ đêm nguyệt tỏ
Xứ lạnh tùng vùi phận mỏng manh
Miền xa liễu khóc thân ṿ vơ
Duyên t́nh thoắt găy giữa trời xuân
Mộng cũ đành treo đầu ngọn gió.
06.06.2011
Hạ Phượng