Quote:
Nguyên văn bởi thủy tâm
Buồn
Nỗi sầu thuở ấy khó mà vơi
Chỉ muốn đem d́m tận biển khơi
Huynh đệ chẳng thông làm cách trở
Kim bằng không vẹn để xa vời
Vài câu xót dạ sao mà xóa
Mấy tiếng nghẹn ḷng chẳng thể nguôi
Trà rượu nhạt rồi buồn mấy nỗi
Nhân t́nh thế thái bạc tṛ đời
|
Thi hứng ngày nào tưởng đă vơi
Niềm riêng phong kín có người khơi
Lá vàng hận kẻ buồn tay hái
Hoa rụng thương ai mỏi mắt vời
Đàn trẻ vui vầy nghe lệ ứa
Câu thơ d́u dặt thấy ḷng nguôi
Khung trời tâm sự giăng mây gió
Hạnh phúc t́m đâu giữa cơi đời