KHÚC CÓC
con cóc trong hang
con cóc nhảy ra
con cóc ngồi đấy
con cóc nhảy đi ...
tôi, kẻ vô danh vắng mặt trên kệ sách
trót ham chơi đôi vần điệu u ơ
là trái bần khô trưa rụng tơm bất ngờ
là vuông ao bèo bầy cá đ̣ng đến nghịch
tôi, là an ủi vết roi đ̣n thương tích
đồi cỏ ái t́nh vương vít buổi phù hoa
ṿng tay tôi là kèo cột, cửa nhà
ai thích tự do cứ yên tâm vào trú
tôi kết giao hết thảy chuồn chuồn châu chấu
thầy dạy tôi chính thằng nhóc tắm mưa
tôi học vỡ ḷng bằng ái mộ tiếng gà trưa
ai lăng mạn đều anh em ruột thịt
tôi thương nhất vẫn là thơ "con cóc"
ghét thấu xương loại văn chương kiếm chác công danh
mê muội trữ t́nh mà dị ứng khoe khoang, làm dáng, hiện sinh ...
đành gơ bàn phím miệt mài để bảo tồn ṇi lưỡng cư cao quư ấy
chỉ bấy nhiêu tôi dặn tôi nhớ lấy
Nguoibuongio