Hai nửa nhớ - quên
Có một thuở người về bên bến nhớ
Níu tương tư t́m lại tuổi mộng thường
Em đâu rồi, ấp ủ những yêu đương
Trăng đă úa, mảnh t́nh riêng ngập ngụa
Ta từ độ dời gót chân phiêu lăng
Cơi rong buồn vùi lấp giấc mơ hoang
Em cần chi khơi lại chút tro tàn
Hồn hoang phế, lửa tim nào sưởi ấm
Ḍng đời trôi trên tháng ngày thầm lặng
Thuở ban đầu về tít một miền xa
Nhớ thương xưa giờ cũng đă nhạt nḥa
T́m về lại nghe ḷng ḿnh thổn thức
Ta từ dạo t́m về miền quên đó
Trút xuống vai những trăn trở riêng ḿnh
Em đi t́m trong gió hát phiêu linh
Thời hoa mộng vội xua về hoang lạnh
T́nh yêu kia có bao giờ chấp cánh
Khi ta hoài mờ mịt bóng thiên di
Thuở xuân th́ đă trót một lần đi
Sao trở lại này em tôi hỡi
Thôi, ngày tháng đă qua xin đừng đợi
Đừng bước về bến nhớ để trông nhau
Phủ gót mờ cho em lại niềm đau
Vùi chôn nhé, dấu ṃn xưa quên lăng
...
|